Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Nguy rồi anh Nguyễn Như Phong ơi: Quân Kadhafi sắp hết nơi ẩn náu


Mấy hôm rồi, đọc bài báo “Sự thật về Libya và Kadhafi” trên trang mạng do anh Như Phong làm tổng biên tập, biết được sự thật rồi, tôi cứ ngồi thương thầm cho anh Kadhafi và đất nước Libya.
Không thương sao được. Tội nghiệp cho anh Kadhafi, một vị lãnh đạo tài ba, “người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Libya” và đã “đạt được những thắng lợi vẻ vang to lớn” trong suốt thời kỳ anh cầm quyền mới có 42 năm qua.
Những thành tựu của Libya được tờ báo của anh Như Phong nêu rất cụ thể như thể anh ngồi trong nhà anh Kadhafi vậy. Về kinh tế xã hội thì: “Kadhafi đã tích lũy hơn 143 tấn vàng… Lợi nhuận từ việc bán dầu mỏ được sử dụng cho phúc lợi của nhân dân và cho việc cải thiện điều kiện sinh hoạt…” cũng như các thành tựu, công lao mà anh Kadhafi đã làm cho lục địa đen to lớn nhường nào.
Về chính trị thì: “Đất nước Libya, mà người ta miêu tả là một nền độc tài quân sự, thực ra là nhà nước dân chủ. Năm 1977, tại đây, nền Jamahiriya, một nền dân chủ hình thức cao, đã được tuyên bố; với nó, các thiết chế truyền thống của chính phủ bị bãi bỏ và quyền lực trực tiếp thuộc về nhân dân thông qua các ủy ban và đại hội của họ”. Rồi thì: “Libya có những cơ chế về dân chủ và về quyền giám sát của nhân dân: Những hội đồng công dân được bầu chọn và những cộng đồng tự trị (công xã), không thông qua danh sách kiểu Xôviết, không có thói quan liêu vô bổ, mà với một trình độ sinh hoạt và an ninh xã hội cao của công dân”.
Về uy tín của Gadhafi thì: “Những cuộc thăm dò trong người dân cho thấy, ông Kadhafi nhận được ít nhất 90% người dân ủng hộ tại Tripoli và ít nhất là 70% trên toàn quốc”. Như vậy Đại tá Kadhafi đã là niềm tự hào và là niềm tin tất thắng của nhân dân Libya còn gì.
Đọc bài trên tờ báo của anh Như Phong hiểu ra sự thật mới thấy ngao ngán và tội nghiệp cho anh Kadhafi. Một lãnh tụ tài ba, lỗi lạc, và được nhân dân yêu mến như cha già dân tộc vậy mà bỗng dưng dân chúng nổi dậy lật đổ ào ào cho đến hôm nay báo chí nhà nước ta phải kêu lên thất thanh: “Kadhafi sắp hết nơi ấn náu”.
Như vậy là bọn dân Libya là bọn ăn cháo đá bát, phải không anh Như Phong? Cái bọn dân đó không biết được nhờ ơn Đại tá, ơn Chính phủ mà họ có cơm ăn, áo mặc, được hưởng một cuộc sống như anh cho biết: “Libya là một đất nước có nhiều chính sách mà nhân dân nhiều nước trên thế giới nên mơ…”. Chắc nó cũng giống như bọn người nước ngoài nào đó ở các nước tư bản mà có thời kỳ đã từng mơ chỉ sau một đêm được trở thành người Việt Nam vậy, phải không thưa anh?
Anh Như Phong ơi, cái bọn dân Libya nó ngu muội ăn cháo đá bát đó thì nguy hiểm cho anh Kadhafi kính mến đã đành. Nhưng, điều nguy hiểm hơn cho anh Kadhafi nữa là cái“tay trùm  Hội đồng chuyển tiếp Quốc gia” của Libya đã và đang được cả thế giới lần lượt công nhận. Bất hạnh thay cho anh ta là trong số đó có cả đàn anh Trung Quốc và nhà nước Việt Nam độc lập và ưu việt chúng ta.
Như vậy, ngay cả nhà nước Việt Nam ta cũng đã không chịu nghe theo bài báo của anh cảnh giác mà lại công nhận một bọn phản phúc để lật đổ lãnh tụ tài ba Kadhafi được nhân dân Libya yêu mến, thế nghĩa là thế nào anh? Hay nhà nước ta cũng đã bị bọn đế quốc nó tuyên truyền mất rồi?
Đọc trên tờ báo của anh mà tôi giật mình đánh thót: “Bây giờ thì những kẻ phản bạn đó chẳng những xâm lược Libya để ăn cướp dầu mỏ, vàng và tiền của xứ sở này mà còn tìm cách truy sát Kadhafi vì nhiều lý do…”. Anh nói thế này, thì chẳng hóa ra anh chửi ngay cả nhà nước mình cũng phản bạn ư? Quả là anh mạnh miệng, nhưng tôi hỏi nhỏ là anh nói vậy có phải “đi làm việc” với công an không? Hay vì anh là công an rồi nên có thể nói được mọi chuyện? Tôi mơ được như anh để nói thật mà khó lắm thay.
Càng đọc tờ báo của anh, chúng tôi quả thực là không hiểu nổi vì sao nữa.
Không thể hiểu nổi lý do vì sao bọn dân Libya nó dốt nát đến thế, ai lại gọi là chế độ độc tài khi anh Kadhafi mới cầm quyền có 42 năm. Mà cầm quyền 42 năm thì nhằm nhò gì so với ông bạn vàng Phiden Castro của chúng ta còn cầm quyền tới 49 năm và khi 82 tuổi rời ghế vẫn phát biểu là “Tôi không tham quyền cố vị” nếu ông ta mà tham quyền cố vị thì chắc phải giữ ghế đến khi cải táng chăng.
Không hiểu nổi vì sao cả thế giới đã rất bất công khi lên án anh Kadhafi cho bắn vào người biểu tình.
Đúng là cái dân Libya quá trớn và không thể chấp nhận được, có lẽ chúng nó không được sống trong chế độ ưu việt như chúng ta nên bọn nó không hiểu, cứ biểu tình lung tung nên mới xảy ra như thế.
Biểu tình mà không ngăn chặn thì có mà loạn, phải không anh? Như ở Việt Nam ta thì biểu tình dù là yêu nước cũng phải đúng cách chứ không thể tự phát được, cái gì cũng phải có sự lãnh đạo của Đảng mới mong thành công.
Tiếc rằng anh Kadhafi đã không biết cách sang Hà Nội mà học cách trị biểu tình, lại sang Bắc Kinh mua vũ khí nên mới sinh cơ sự như thế.
Nhìn những cuộc biểu tình ở Hà Nội vừa qua xem, anh có lẽ là người hiểu rõ nhất những cuộc biểu tình đó. Chắc anh cũng hiểu rằng cái biểu tình ở ta vừa qua khác xa biểu tình ở Libya, phải không anh? Bên ta là biểu tình chống xâm lược lãnh thổ Tổ quốc ta, bên đó là biểu tình của bọn ăn cháo đá bát đòi lật đổ chế độ dân chủ Kadhafi.
Hai cách biểu tình đó, thì để dẹp biểu tình ở ta còn khó hơn gấp vạn. Thế mà nhà nước ta vẫn làm ngon ơ.
Nhà nước ta là nhà nước pháp quyền, mọi người sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật, nhà nước ta luôn khẳng định như thế. Nhưng khi cần, thì sẵn sàng đưa ra một văn bản chẳng cần cái quy trình và giá trị pháp luật nào cả như cái Thông báo của UBNDTP Hà Nội có đóng dấu treo. Thế rồi cứ vậy mà thực hiện, chẳng cần ký cót gì cho mất thời gian và nhỡ cá nhân anh nào chịu trách nhiệm thì lộ bí mật nhà nước về trình độ cán bộ lãnh đạo.
Đất nước ta vốn không giàu có gì, nhưng nhà nước vẫn không tiếc tiền để đưa hàng đoàn, hàng lũ cơ quan, đoàn thể, chính quyền đi vận động từng người không biểu tình yêu nước. Vận động lần 1 không được, thì lần hai, nếu vẫn đi biểu tình thì cho lên xe Bus, đưa về đồn công an lập biên bản, tạm giữ. Hàng ngày, hàng tuần dù có một nhúm người biểu tình thì vẫn cứ phong tỏa bằng hàng hàng lớp lớp công an, dân phòng, các cháu thanh niên, thiếu nhi…
Rồi sau đó cho người theo dõi, bọn biểu tình bị bám sát, không làm ăn gì được, muốn ở trọ thì xúi bọn nhà trọ đuổi cổ, xúi cơ quan đuổi việc… cứ thế mà làm thì còn thằng nào dám đi biểu tình nữa, phải không anh.
Song song với những việc đó, báo chí truyền thông phải có những tờ báo như của anh, viết những bài kiểu như “Tổ chức khủng bố Việt Tân và âm mưu gây rối tại Hà Nội”, dù cho nhân dân có thắc mắc là vì sao một nhà nước của dân, do dân, vì dân ở ngay đây mà dân lại đi nghe cái bọn Việt Tân ở đâu tận bên Mỹ bên Pháp gì đó thì có hơi lạ. Nhưng tuyên truyền là phải thế, đúng không anh? Cho dù ngay sau đó anh lại phải nói bằng một giọng đạo đức khác: “Vì những chuyên đại loại như trên mà phương Tây, thông qua bọn bồi bút, bồi báo, đã không từ một thủ đoạn nào để bôi nhọ Kadhafi…”sau khi anh đã bôi nhọ những người yêu nước đi biểu tình chống Trung Quốc.
Ở đây anh không nói rõ, bọn báo chí phương Tây đó nó có làm được bằng cái trò cắt xén, vu cáo và xuyên tạc để đánh đòn hội đồng một cách đê hèn như hệ thống báo chí của ta đã làm với Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt khi cắt nửa câu nói của ngài tại UBNDTP Hà Nội không anh?
Bên cạnh đó, ngoài chuyện giữ quan hệ với anh bạn 16 chữ vàng và 4 tốt, nhà nước ta chăm lo những hoạt động như “Diễn tập giải tán bạo loạn chính trị” thì bố đứa nào còn dám ngo ngoe gì được như Libya.
Đọc kỹ bài viết của anh, tôi mới nghiệm ra là anh Kadhafi bị khốn khổ như vậy, chỉ vì bọn báo chí, tuyên truyền đã “bằng những ngón xuyên tạc cực kỳ thâm hiểm trong nhiều tin tức trọng đại đối với toàn nhân loại”. Đích thị là ở cái bọn tuyên truyền này, vô nhân tâm, vô đạo đức quá, phải không anh?
Đúng là cái bọn báo chí Phương Tây loạn thật, có lẽ do chúng nó không có sự lãnh đạo tài tình và tuyệt đối nên mới thế.
Anh kể câu chuyện Mẹ Tăng Sâm, câu chuyện về truyền thông dối trá, lừa bịp đã làm cho người dân Libya nổi dậy chống chế độ dân chủ Kadhafi mà tôi giật mình. Đúng là cái bọn tuyên truyền lấy được, bất chấp sự thật, vu vạ cáo gian chẳng biết sự thật là gì. Chắc cũng như cái Đài Truyền hình Hà Nội vu cáo những người yêu nước là phản động mà các nhân sĩ, trí thức đang đưa đơn kiện đấy, anh nhỉ?
Tôi công nhận anh làm tuyên truyền có năng khiếu, anh vạch rõ từng thủ đoạn của bọn báo chí thế giới như đi guốc trong bụng chúng ra vậy. Tờ báo của anh viết: “Rồi còn cả chuyện tay trùm  Hội đồng chuyển tiếp Quốc gia thừa nhận là đã quay video ở nước ngoài thành cảnh ở Libya để… tuyên truyền”.
Đúng là những trò tuyên truyền đáng ghê tởm, mất nhân tính và đáng lên án. Nó cũng tựa như cái tờ Hà Nội mới đưa ý kiến nhân dân phản đối Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, nhưng khi tôi gọi điện thẩm tra đến tận nơi, thì người được có ý kiến trên báo Hà Nội mới đã chết cách đó… 6 năm, rồi những người khác nữa thì chưa sinh ra.
Hoặc cũng như trò Báo Hà Nội mới phỏng vấn ông luật sư Nguyễn Trọng Tỵ lên án linh mục ở Thái Hà. Nhưng khi tôi kiểm tra lại thì ông Tỵ chối như bay là ông không nói gì cả, ông không biết linh mục là ông nào mà do báo bịa đặt ra.
Tờ báo của anh cũng vạch rõ: “Người ta đã vạch trần nhiều cảnh dân chúng biểu tình hoặc binh lính Kadhafi đàn áp dân chúng đều được dàn dựng ở Qatar. Và khôi hài cũng như rẻ tiền là cảnh dân Libya mà lại chống Kadhafi bằng cờ Ấn Độ! thì đúng là quá quắt thật, vô lương thật. Nó cũng tựa như Đài Truyền hình của nhà nước đã dựng ông già ăn xin thành giáo dân để… phỏng vấn phản đối nhà thờ Thái Hà, hoặc lột áo một bộ đội thành giáo gian để đóng vai giáo dân khi khánh thành vườn hoa Vũ Khởi Phụng ở Thái Hà. Hay cũng như chuyện ở ta cho con nghiện và đám côn đồ bao vây nhà thờ, (tất nhiên là bên ngoài là công an bảo vệ) để đe dọa, hò  hét uy hiếp cả dòng tu, cả nhà thờ và bệnh viện khi đang nửa đêm và sau đó Bộ ngoại giao trả lời ráo hoảnh rằng đó là do “quần chúng tự phát”.
Tôi cũng như anh, không thể nào chấp nhận cái trò đó đúng là khốn nạn đó và phải lên án.
Là người có nghề, tờ báo của anh viết: “Trùm phát xít Goebbels, Bộ trưởng Bộ Thông tin và Tuyên truyền của Đức Quốc xã đã từng nói: “Sự thật là điều không có thật được nhắc đi nhắc lại nhiều lần”. Nhưng rất ít người biết rằng, hiện nay, 9 tập đoàn truyền thông xuyên quốc gia đang nắm và phân phối hơn 90% lượng thông tin trên thế giới theo hướng có lợi cho bọn trùm quân sự – công nghiệp bằng những ngón xuyên tạc cực kỳ thâm hiểm trong nhiều tin tức trọng đại đối với toàn nhân loại”. Đúng là tổng biên tập một tờ báo của nhà nước, anh học rất thuộc bài. Có lẽ vì thế mà ở Việt Nam chúng ta, 100% báo chí là của nhà nước như tờ báo của anh và Thủ tướng Dũng còn khẳng định không bao giờ cho ló mặt báo chí tư nhân, độc lập. Phải chăng đây là nguyên nhân?
Anh đã cố công tìm ra nguyên nhân sự bất hạnh của anh bạn Kadhafi vĩ đại và đất nước Libya là do 9 tập đoàn truyền thông, phân phối hơn 90% lượng thông tin làm cho người dân Libya trở nên ngu dốt. Chắc nó cũng chưa bằng ở nước ta hơn 700 tờ báo, đài truyền hình, hàng vạn đài Phường và bảng thông tin thì 100% là do đảng và nhà nước nắm.
Đọc câu này của anh, tôi ngờ ngợ: “Kadhafi ở trong trái tim của hầu hết mọi người dân châu Phi như một con người độ lượng và giàu tinh thần nhân văn…” vậy thì vì sao cả lục địa Châu Phi rộng lớn, cả quả địa cầu này mà anh ta lại không có một chỗ ẩn nấp khi tính mạng bị đe dọa và truy đuổi?
Anh nói đúng, hay anh lại cũng mắc bệnh tuyên truyền bất chấp lương tâm? Lẽ nào cả thế giới này đều là quân phản trắc, là những kẻ vô lương trừ anh? Lẽ nào cả đất nước này hệ thống báo chí nước ta cũng đều phản trắc như vậy trừ tờ báo của anh? Họ đã không hề bênh vực Kadhafi một lời khi anh ta thất thế hoặc có bênh vực nhưng chưa đủ, chưa trúng như anh?
Và cả nhà nước ta nữa, khi có những tờ báo như của anh đã nói rõ “Sự thật về Libya và Kadhafi” rồi mà vẫn công nhận “tay trùm  Hội đồng chuyển tiếp Quốc gia” của Libya, thì nhà nước ta đứng vào dạng nào? Có vô lương và phản bạn như anh nói không?
Đọc bài viết trên tờ báo của anh, tìm hiểu mãi nguyên nhân tình trạng anh Kadhafi kính mến thấy xót xa mà không hiểu nổi một con người như vậy sao bị nhân dân lật đổ không thương tiếc để lâm vào cảnh không nơi ẩn nấp.
Nhưng đến câu này thì tôi hiểu được một phần: “Đó là một kiểu xã hội về nhiều phương diện rất giống với chủ nghĩa cộng sản”. Đọc đến câu này, người bình thường máu lạnh nhất cũng phải rùng mình và có lẽ cuối cùng, thì anh cũng phải công nhận người dân Libya sáng suốt hơn chúng ta.
Bây giờ, Kadhafi đã đến tình trạng không nơi ẩn nấp, anh Nguyễn Như Phong ơi. Là người quân tử, có nghĩa có tình lại có thế lực, anh nên có đề nghị nhà nước ta mời anh Kadhafi sang đây để người dân Việt Nam được hưởng một phần những sự tốt đẹp mà anh Kadhafi có thể đưa lại, để có thể giúp đưa Việt Nam nhanh chóng theo mô hình Libya.
Hà Nội, ngày 22/9/2011
  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét