Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011
Vết Cắt - Thơ: Trần Tiến Dũng
Tôi thấy em tại góc đường Alexandre de Rhodes.
Em lấp đầy ngày chủ nhật trống rỗng.
Đôi mắt của một con chim bồ câu, cặp kiếng cận mở cái nhìn trong suốt.
Em đi biểu tình,
đi vào một mối tình.
Và ánh sáng ngày chủ nhật bắn lên như vòi phun
trên một đất nước không có Thượng Đế.
Em là gương mặt thiên thần phát sáng,
thiên thần chỉ là một cô bé ngồi muốn khóc
trước sự phản bội.
Những người cầm vận mệnh quốc gia này phản bội em.
Không ai giúp em được gì!
Ánh sáng ngày chủ nhật chảy như một dòng sông qua những khoảnh khắc buồn
của trái tim yêu nước.
Em sẽ lại bị phản bội,
đó là điều bây giờ em biết chắc.
Em không chọn để cho đôi mắt phản bội ấy nhìn thấy, không chọn hát bài quốc ca cho họ nghe, không chọn đòi trả lại Hoàng Sa - Trường Sa cho cái nhìn nô lệ.
“Hô khẩu hiệu đi chị ơi!”
Và cây cối khoẻ mạnh
và những mô đất trồi lên,
ngày chủ nhật đường phố Hà Nội - Sài Gòn tuôn mưa ánh sáng
và bàn tay nâng gọng kiếng lên, ngón tay em quẹt nhẹ dòng mồ hôi nhoè nước mắt.
Em dịu dàng nâng gọng kiếng lên,
đi ngang mặt sự dối trá và phản bội như một vết cắt.
Trần Tiến Dũng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét